Đối với một đứa con gái mà bị Thủy Đậu thì kinh khủng lắm, sợ kinh khủng, lo nhiều hơn vì sợ mặt xấu, có sẹo, không ai dám lại gần...Lúc này đây cần lắm một ai đó quan tâm, hỏi han, một ai đó sẵn sàng bất chấp bị lây ( dù nó chẳng chết ai) bên cạnh mình. Đôi lúc mình ích kỉ lắm, dù vẫn nghĩ tự mình vẫn làm được mọi thứ, cũng sợ người ấy bị lây nhưng hơn lúc nào họ cần người bên cạnh an ủi. Cảm giác mọi người sợ xa lánh mình, rồi tự mình phải làm mọi việc, tự đi khám bệnh, tự nấu ăn, ngồi riêng một nơi....biết là mọi người vẫn quan tâm đến mình, mọi người chỉ kiêng thôi nhưng cũng tủi thân lắm.
Cái khoảnh khắc biết mình đúng bị thủy đậu cảm giác như vừa được thông báo mắc bệnh nan y vậy, sợ phát khóc vì chưa bao giờ bị vì thấy những ai bị đều rất kinh sợ. Thế rồi lủi thủi một mình đi ra quán thuốc hỏi xem, vừa đi vừa rưng rưng nước mắt, lại lo lắng. Rồi tiếp tục một mình đi đến bệnh viện khám, chẳng ai đi cùng, vì mình chẳng biết rủ ai đây, ai sẽ đi cùng mình chứ, sợ còn chưa hết, người ta bị thủy đậu sẽ bị sốt, còn mình không bị sốt vẫn đi được chứ sao. Tại vì cái trời nắng chang chang, tại vì đến bệnh viện thì biết đang tu sửa phải đi cổng khác ở xa hơn, sinh viên đã đi xe bus bắt mấy chuyến vừa đợi vừa chờ thì chớ, vòng va vòng vèo, rồi trời hè nắng to, mệt mỏi đi bộ tiếp 15 phút đi bộ vào nữa, rồi lại xếp hàng chờ khám, lúc đó bản tính" sướng mãi khổ không chịu được nổi lên" chỉ mong có người bạn hộ mình đứng xếp hàng thay hộ mình làm hết, mình chỉ việc vào khám( lúc bình thường đi thế này đã ngán rồi bây giờ bệnh mà còn xếp hàng, đi bộ chỉ muốn ngất luôn.) Đấy, bao nhiêu cái như vậy hỏi lúc đó mình "không thèm" một ai bên cạnh mới lạ.
Ôi, Cái sự nghiệp đi khám ở bệnh viện mới lao đao làm sao, phải chụp x-quang, phải xét nghiệm màu. Vào lấy tí máu thôi, chụp tạch cái thôi nhưng thời gian xếp hàng lấy STT rồi chờ gọi vào thì hàng giờ, rồi mất hàng giờ để có kết quả. Cái ngày hôm đó tôi đã phải chờ từ sáng đến chiều mới được kết quả, cũng tại đi muộn, bắt xe bus đến trường xin giấy chuyển lên ra đến BV đã 9h. Sao mỗi người không có một thẻ tên riêng, thủ tục gì trên hệ thống luôn, thành STT xếp hàng luôn, quẹt 1 cái nhập vào rồi đi vào chụp quẹt một cái là biết ai chụp, bác sĩ không cần gọi, chỉ ngồi xem kết quả, khám máu cũng vậy...Cuối cùng mất thời gian cả hai. Mong rằng có ai nghĩ cách gì hay hơn để thủ tục này đỡ rườm rà. Thời gian ngồi chờ từ 11h30 chờ bác sĩ nghĩ giữa ca đến 14h mới kinh khủng làm sao, chẳng biết làm gì, chẳng có nơi để ngủ, nếu là đại gia đã có xe riêng đưa về, không thì đi khách sạn nghỉ một lúc, đằng này lái xe và phụ xe của tôi còn phải phục vụ cả cộng đồng, tôi không thể bảo họ đưa tôi về nhà, thế là làm con ma vật vờ ở bệnh viện. Chẳng biết nói chuyện với ai lúc này. Mấy bác, mấy cô cũng ngồi ngủ gật trên ghế, lúc này bệnh viện yên tĩnh lạ thường, không nhộn nhịp như hồi sáng. Vâng, cuối cùng chờ mãi tôi cũng lấy được kết quả khám, hạnh phúc ra chờ tiếp để bác sĩ khám lần lượt. Sáng nay đo nhiệt độ chỉ 37 độ giờ lên 38 độ rồi, hay thật. À, lần này mới biết bệnh viện GTVT làm gì có giấy xác nhận cho sinh viên ốm để mà xin nghỉ, may mà cô bác sĩ tốt bụng đã giúp mình viết vài chữ vào sổ bệnh rồi đóng dấu không thì...cứ mặt mũi, mệt mỏi thế ôn tối nay cả đêm mai đi thi.Lại quay về trường, vào phòng đào tạo để xin nghỉ, tôi đã mặt như ninja nói chuyện với cô mà cô thì đang bận, tôi thì chết mệt rồi, đi xe bus những lúc thế này thật kinh khủng, may mà tôi có sức chịu đựng hơn người khác không thì toi rồi. Vậy là xin nghỉ được rồi. Oh year!! Về nào, lại ra bắt xe bus 2 chuyến mới về đến nhà.
Bao nhiêu khoảnh khắc mệt mỏi là bấy nhiêu lúc buồn tủi thân.
Sáng hôm sau được về với mẹ rồi.
Không gì sung sướng hơn là được về nhà. Trong vòng tay của gia đình, được chăm sóc, "nũng nịu", đòi gì cũng được....bla bla. Có mẹ bôi thuốc cho, ba mang cơm xuống tận giường...Ba mẹ, người luôn yêu thương con vô điều kiện. Có lúc ba mẹ còn trêu" Nhìn như con ma xanh, đến mẹ nhìn thấy gớm" , nghe xong còn cười đau bụng mà chẳng tủi thân. Được chăm sóc như nàng công chúa ngủ trong rừng, tuy nhiên vẫn bị ba mẹ chửi cho cái tội vẫn đụng vào nước. May mà về quê không thì mình chẳng kiêng được gì cả.
Mặc dù nằm yên một nơi cũng vui lắm, vì vẫn có nhok em zai quỷ sứ, nkoc này là máy phát thanh không ngừng nghỉ mà. Chẳng hiểu sao 2 chị em lại khác nhau đến thế. Và cũng chẳng hiểu sao e trai tôi vẫn ngây thơ như vậy dù đã lớp 8 rồi. ..Mỗi lần đi ra HN học lại nhớ nhok kinh khủng.
Mẹ đã vất vả biết bao vì lo con gái đã xấu lại thêm xí, giữa cái nắng mùa hè chang chang, mẹ vẫn đạp xe đạp đi cả ngày để tìm cho con mấy cây thuốc trên bờ đê, đồng ruộng để nấu cho con uống, cho con tắm...Nhìn mỗi lần mẹ về, áo và gương mặt ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ như mặt trời,..con thương mẹ biết bao, thấy trách bản thân, đã 20t rồi, chẳng giúp mẹ được gì lại còn mắc bệnh đáng ghét này cho mẹ khổ. Mẹ ơi, con muốn thật nhanh thật nhanh kiếm thật nhiều tiền để mua cho mẹ những gì mẹ thích, để mẹ không lo cho cô con gái to người mà vẫn ngốc nữa.
Cuộc đời con thật may mắn vì có bố, mẹ và em trai luôn bên cạnh.